QUÊ MÙA

Sinh ra vốn đã quê mùa
Từ trong ngọn cỏ, từ bờ kênh khô
Hai mùa mưa nắng lời ru
Trời cao vằng vặc, làm xơ xác đồng
Nhìn vầng mây xám cong cong
Non non tháng nữa mưa dông có về
Vùi đầu vào ngóc ngách kia
Chẳng còn cơ hội người quê cấy cày
Miếng ăn sao quá đắng cay
Từng dảnh mạ buốt thân gầy, mẹ tôi
Đêm đêm tôi thức, tôi ngồi
Soi gương thấy cũng đẹp tươi, nõn nà
Xinh từ mái tóc làn da
Cũng hơn đứt mấy quí bà quí cô
Xem ra trai thích bây giờ
Chân dài bòng bưởi lô nhô núi đồi
Dẫu tôi ngòn ngọt làn môi
Hoa thua nguyệt thẹn
cũng mùi đồng thôi
Khu vườn chẳng thể sinh sôi
Con sông cũng quá lứa mùi rạ rơm
Đâu còn ngọn cỏ, trâu ăn
Chỉ rừng, đồi đá, ngậm buồn trăm năm
May còn chỗ bán, chỗ buôn
Bưng bê cũng đỡ còn hơn ngậm hồ
Nhiều đêm trăng sáng, nằm mơ
Thấy sông quê gọi, sao chưa quay về
Chỉ còn ngọn cỏ trên đê
Mấy ai biết được, gái quê không chồng...
  Chủ Đề: 

No comments