Càng vuốt thì nó lại càng ...quăn
Khi viết văn, làm thơ hay kể chuyện tục, mình phải tránh những chữ mà nhiều người đạo đức (có cả đạo đức thật lẫn đạo đức giả) sẽ phản ứng bằng những lời lẽ dậy đời, cứ y như là "Bố con chó xồm".
Tôi thấy có bài thơ rất hay, tả con chó mà không hề có chữ chó nào, nhưng ai đọc cũng hiểu là tả con chó:
-Chẳng phải heo bò chẳng phải trâu
Đêm ngày nghe nó sủa gâu gâu
Khi nằm với vợ thì lại đứng
Suốt đời không ăn một miếng trầu.
Cả 4 câu đều hợp niêm luật, nhưng câu cuối cùng có hơi bị gượng ép.
Bây giờ tôi xin kể về chuyện Aladin và cây đèn thần.
Đoạn đầu câu chuyện thì ai cũng biết rồi: Aladin mua lạc-xoong cái đèn cũ, về nhà đang dùng bột và búi chùi xoong "tút" lại để đem đi bán, ai dè khi ấy ông Thần đèn hiện ra. Ông này có khả năng làm được những việc lớn lao, nên Aladin trở nên giàu có cấp kỳ.
Ở đời hễ giàu rồi sẽ sang, mà hễ sang thì tìm cách cưới công chúa.
Kết cục câu chuyện là Aladin cưới công chúa tuyệt đẹp.
Nhưng đâu có ai ngờ, câu chuyện còn một đoạn kết khá ngạc nhiên mà ít người biết:
Chuyện Đêm Tân Hôn.
Không biết vội vã thế nào, mà Aladin rờ trúng chân đèn, Thần đèn hiện ra khoanh tay, lễ phép nói:
-Thưa chủ nhân, có điều chi sai bảo?
Công chúa đang nóng lòng nên nói với chồng:
-Anh sai ổng đi làm cái gì đi. À nên sai ổng đi làm cho một lâu đài 100 phòng anh à.
Mới 5 phút sau, Thần đèn đã về đứng khoanh tay ở đầu giường và báo cáo đã làm xong.
Công chúa bực lắm, nói anh sai ổng đi làm cái gì lâu lâu một chút, chớ ổng cứ đứng ở đầu giường, mắt nhìn lom lom như vầy thì ngượng quá, Aladin bèn nói:
-Ngươi hãy đi xây cho ta một vườn thượng uyển đầy hoa lá, rộng như Disneyland; lên công viên Yosemite bứng cây thông bốn ngàn tuổi về trồng xung quanh cho đẹp.
Mười lăm phút sau, ông thần lại hiện về đứng ở đầu giường, hai mắt trợn tròn vo, báo cáo công việc đã xong.
Công chúa tụt xuống giường cằn nhằn:
-Anh không được cái tích sự gì hết, sai ổng đi có chút xíu ổng lại về rồi.
Nói đoạn, cô đến dắt tay Thần đèn đi ra ngoài cửa, nói láp dáp mấy câu rồi đóng cửa lại rồi bảo chồng: -An tâm rồi.
Chuyện đêm tân hôn, vầy duyên cá nước, mưa gió dập vùi tưởng không cần kể ra cho thêm rườm lời.
Sáng hôm sau, Aladin thức dậy thì công chúa đang ở trong phòng tắm, chàng tính ra ngoài sân làm vài động tác thể dục. Mở cửa thì thấy Thần đèn ngồi ngay bệ cửa trước sân, nước mắt nước mũi choàm ngoàm. Aladin ngạc nhiên hỏi:
-Cái gì mà mới sáng ra đã khóc lóc rồi đây?
-Dạ, Công chúa cổ sai tui đi làm một việc mà tới bây giờ chưa xong!
-Ủa, ta sai ngươi đi xây lâu đài, xây vườn thượng uyển, mà việc nào cũng xong trong chốc lát, mà cổ kêu ngươi đi làm cái gì khó khăn quá xá làm vậy?
Thần đèn vừa khóc vừa xoè bàn tay ra:
-Dạ, cổ sai tui đi vuốt mấy cộng này cho nó thẳng ra, mà suốt từ tối qua tới giờ, càng vuốt thì nó lại càng ... quăn!
Khi viết văn, làm thơ hay kể chuyện tục, mình phải tránh những chữ mà nhiều người đạo đức (có cả đạo đức thật lẫn đạo đức giả) sẽ phản ứng bằng những lời lẽ dậy đời, cứ y như là "Bố con chó xồm".
Tôi thấy có bài thơ rất hay, tả con chó mà không hề có chữ chó nào, nhưng ai đọc cũng hiểu là tả con chó:
-Chẳng phải heo bò chẳng phải trâu
Đêm ngày nghe nó sủa gâu gâu
Khi nằm với vợ thì lại đứng
Suốt đời không ăn một miếng trầu.
Cả 4 câu đều hợp niêm luật, nhưng câu cuối cùng có hơi bị gượng ép.
Bây giờ tôi xin kể về chuyện Aladin và cây đèn thần.
Đoạn đầu câu chuyện thì ai cũng biết rồi: Aladin mua lạc-xoong cái đèn cũ, về nhà đang dùng bột và búi chùi xoong "tút" lại để đem đi bán, ai dè khi ấy ông Thần đèn hiện ra. Ông này có khả năng làm được những việc lớn lao, nên Aladin trở nên giàu có cấp kỳ.
Ở đời hễ giàu rồi sẽ sang, mà hễ sang thì tìm cách cưới công chúa.
Kết cục câu chuyện là Aladin cưới công chúa tuyệt đẹp.
Nhưng đâu có ai ngờ, câu chuyện còn một đoạn kết khá ngạc nhiên mà ít người biết:
Chuyện Đêm Tân Hôn.
Không biết vội vã thế nào, mà Aladin rờ trúng chân đèn, Thần đèn hiện ra khoanh tay, lễ phép nói:
-Thưa chủ nhân, có điều chi sai bảo?
Công chúa đang nóng lòng nên nói với chồng:
-Anh sai ổng đi làm cái gì đi. À nên sai ổng đi làm cho một lâu đài 100 phòng anh à.
Mới 5 phút sau, Thần đèn đã về đứng khoanh tay ở đầu giường và báo cáo đã làm xong.
Công chúa bực lắm, nói anh sai ổng đi làm cái gì lâu lâu một chút, chớ ổng cứ đứng ở đầu giường, mắt nhìn lom lom như vầy thì ngượng quá, Aladin bèn nói:
-Ngươi hãy đi xây cho ta một vườn thượng uyển đầy hoa lá, rộng như Disneyland; lên công viên Yosemite bứng cây thông bốn ngàn tuổi về trồng xung quanh cho đẹp.
Mười lăm phút sau, ông thần lại hiện về đứng ở đầu giường, hai mắt trợn tròn vo, báo cáo công việc đã xong.
Công chúa tụt xuống giường cằn nhằn:
-Anh không được cái tích sự gì hết, sai ổng đi có chút xíu ổng lại về rồi.
Nói đoạn, cô đến dắt tay Thần đèn đi ra ngoài cửa, nói láp dáp mấy câu rồi đóng cửa lại rồi bảo chồng: -An tâm rồi.
Chuyện đêm tân hôn, vầy duyên cá nước, mưa gió dập vùi tưởng không cần kể ra cho thêm rườm lời.
Sáng hôm sau, Aladin thức dậy thì công chúa đang ở trong phòng tắm, chàng tính ra ngoài sân làm vài động tác thể dục. Mở cửa thì thấy Thần đèn ngồi ngay bệ cửa trước sân, nước mắt nước mũi choàm ngoàm. Aladin ngạc nhiên hỏi:
-Cái gì mà mới sáng ra đã khóc lóc rồi đây?
-Dạ, Công chúa cổ sai tui đi làm một việc mà tới bây giờ chưa xong!
-Ủa, ta sai ngươi đi xây lâu đài, xây vườn thượng uyển, mà việc nào cũng xong trong chốc lát, mà cổ kêu ngươi đi làm cái gì khó khăn quá xá làm vậy?
Thần đèn vừa khóc vừa xoè bàn tay ra:
-Dạ, cổ sai tui đi vuốt mấy cộng này cho nó thẳng ra, mà suốt từ tối qua tới giờ, càng vuốt thì nó lại càng ... quăn!
No comments
Post a Comment