Phận gái thuyền duyên, 12 bến đợi
Dẫu biết bệnh của con không do 1 mình mình, nhưng anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Từ ngày có con, anh như 1 người khác, không còn tha thiết chuyện vợ chồng, không còn muốn quan tâm chăm sóc.
Mình năm nay vừa tròn bốn mươi, cái tuổi không còn trẻ để đòi hỏi một tình yêu tuổi trẻ đầy thơ mộng và mãnh liệt, nhưng cũng không quá già để được quyền đòi hỏi một người đàn ông chân thành và chiều chuộng, thương yêu.
Mình đang đối diện với cuộc hôn nhân không hạnh phúc đã nhiều năm. Anh lớn hơn mình gần 2 thập kỷ, có với nhau 1 thằng con trai, bé sanh ra đã không khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, nên mình không muốn có thêm bé nào nữa, để tập trung lo cho thằng con trai này.
Dẫu biết bệnh của con không do 1 mình mình, nhưng anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Từ ngày có con, anh như 1 người khác, không còn tha thiết chuyện vợ chồng, không còn muốn quan tâm chăm sóc. Anh coi việc về nhà là sự bắt buộc, và việc chăm sóc con là một cực hình.
Mỗi chiều đi làm về, tắm rửa thay đồ xong là anh tìm cách đi ra ngoài gặp bạn bè, bỏ mặc hai mẹ con chúng tôi với những thùng mì gói, những phần ăn nguội lạnh thiếu sự ấm áp gia đình.
Tôi thật sự hoang mang và mất phương hướng, không biết cuộc đời hai mẹ con sẽ về đâu. Nếu cương quyết li dị anh, liệu tôi một mình có khả năng nuôi dạy thằng con trai không khỏe mạnh. Hay là thử liều một lần bản lĩnh, biết đâu trải qua được vài năm đầu, tương lai tươi sáng sẽ chờ đón mẹ con tôi…
Dẫu biết bệnh của con không do 1 mình mình, nhưng anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Từ ngày có con, anh như 1 người khác, không còn tha thiết chuyện vợ chồng, không còn muốn quan tâm chăm sóc.
Mình năm nay vừa tròn bốn mươi, cái tuổi không còn trẻ để đòi hỏi một tình yêu tuổi trẻ đầy thơ mộng và mãnh liệt, nhưng cũng không quá già để được quyền đòi hỏi một người đàn ông chân thành và chiều chuộng, thương yêu.
Mình đang đối diện với cuộc hôn nhân không hạnh phúc đã nhiều năm. Anh lớn hơn mình gần 2 thập kỷ, có với nhau 1 thằng con trai, bé sanh ra đã không khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, nên mình không muốn có thêm bé nào nữa, để tập trung lo cho thằng con trai này.
Dẫu biết bệnh của con không do 1 mình mình, nhưng anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Từ ngày có con, anh như 1 người khác, không còn tha thiết chuyện vợ chồng, không còn muốn quan tâm chăm sóc. Anh coi việc về nhà là sự bắt buộc, và việc chăm sóc con là một cực hình.
Mỗi chiều đi làm về, tắm rửa thay đồ xong là anh tìm cách đi ra ngoài gặp bạn bè, bỏ mặc hai mẹ con chúng tôi với những thùng mì gói, những phần ăn nguội lạnh thiếu sự ấm áp gia đình.
Tôi thật sự hoang mang và mất phương hướng, không biết cuộc đời hai mẹ con sẽ về đâu. Nếu cương quyết li dị anh, liệu tôi một mình có khả năng nuôi dạy thằng con trai không khỏe mạnh. Hay là thử liều một lần bản lĩnh, biết đâu trải qua được vài năm đầu, tương lai tươi sáng sẽ chờ đón mẹ con tôi…
No comments
Post a Comment